Chưa có năm nào phố núi mình xuân đón mưa rây
Như sương mờ mùa đông còn sót lại
Có người con gái
Tà áo ngập ngừng ngóng nắng phía trời xa.
![]() |
Minh họa: Thủy Ngọc |
Những ngọn gió đầu tiên thoảng qua
Cho ly rượu kề môi thêm lạnh
Một năm ròng tay trắng
Chỉ có bạn bè sưởi ấm lòng nhau.
Bông hoa héo ở phía không người trồi lên vị ngọt đớn đau
Cho phố núi bầy ong tìm mật
Tháng ngày chưa ngột ngạt
Chúng mình đã tìm một khúc bình yên.
Phố và núi cứ bên nhau
Ôm nỗi nhớ suốt đời không di tản
Những đêm chưa nằm đã sáng
Bài thơ buồn khép mở lòng tay.
Lưu ý: Bài viết Thơ Lữ Hồng: Phố núi của chúng mình được tổng hợp từ nhiều nguồn thông tin công khai trên Internet và được xử lý bởi trí tuệ nhân tạo (AI). Nội dung chỉ mang tính chất tham khảo, không đại diện cho bất kỳ tổ chức hay cá nhân nào. Mọi sai sót hoặc vấn đề liên quan đến nội dung, vui lòng liên hệ: [email protected] để được hỗ trợ và điều chỉnh kịp thời.